“Ấy” trong nhà bếp có gì là sai? (Chuyện tình cô giáo bếp)

Giây phút anh đã “ấy” tôi trong nhà bếp, anh nhẹ nhàng đặt tôi lên chiếc tủ bếp đẹp hiện đại đó, cảm giác sung sướng và hạnh phúc tuyệt vời ấy đã làm tôi không bao giờ quên được…

Hình minh họa

Năm nay tôi vừa bước sang tuổi 21, thời điểm thanh xuân nhất của đời người phụ nữ thì tôi đã ly hôn được một năm. Cố gắng học tập và làm việc, cuối cùng tôi đã chính thức trở thành giáo viên dạy nấu ăn tại nhà văn hóa thanh niên. Đó cũng là lúc tôi gặp được tình yêu của đời mình…

Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên vào một ngày mưa mùa hè, cũng là ngày khai giảng lớp học nấu ăn của tôi. Anh bước vào cửa, dáng vẻ thư sinh và đôi mắt kính lấm tấm nước mưa ngày hôm ấy đã in sâu vào trong ký ức của tôi.

Quyết định kết hôn sớm đã khiến cho cuộc sống của tôi vấp phải nhiều khó khăn. Bố tôi gà trống nuôi con, khi đến tuổi cặp kê vì thương bố nên tôi đành chấp nhận kết hôn với một người đàn ông do bố tôi lựa chọn. Nhưng cuộc sống là vậy, năm 18 tuổi tôi đã phải lên xe hoa về nhà chồng khi chẳng có gì trong tay, đối mặt với biết bao tuổi nhục mà vẫn phải một mình gánh chịu.

Cuộc hôn nhân kéo dài được hai năm thì kết thúc vì chồng tôi ngoại tình. Đau khổ và tự trách bản thân một thời gian, tôi nhận ra sự thật rằng “Hạnh phúc của bản thân phải do tự tay mình giành lấy”. Gạt nước mắt, tôi cố gắng trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và tự lập, tôi thay các anh chị chăm sóc bố và chu toàn mọi việc trong nhà. Tuy vậy, cái tiếng làm thân gái lỡ một đời chồng luôn là câu cửa miệng của láng giềng xung quanh khiến tôi trở nên tự ti, không muốn mở lòng với bất kỳ ai nữa. Nhưng từ ngày anh bước vào cuộc đời tôi, mọi thứ đã thay đổi.

Giống như cách mà anh xuất hiện, con người của anh thật giản dị và tử tế. Những ngày mưa dầm luôn làm ướt chiếc áo sơ mi mỏng, khiến cho lớp vải trắng ôm sát lấy cơ thể săn chắc của anh, tôn lên dáng vẻ dẻo dai của một người đàn ông 30 tuổi. Anh ôm lấy eo tôi nhấc bổng lên không trung rồi nhẹ nhàng đặt tôi xuống mặt tủ bếp chắc chắn. Mặt đá lạnh đột ngột chạm vào làn da khiến tôi giật mình, cơ thể tôi khẽ run lên. Nhìn sâu vào đôi mắt của anh, tôi thấy mình bên trong, giống như ngày đầu tiên mà chúng tôi gặp nhau.

Khoảng thời gian đầu tôi luôn thắc mắc tại sao người như anh lại xuất hiện trong lớp học nấu ăn của tôi. Giữa các nữ học viên, anh trở nên khác biệt hoàn toàn, anh chẳng hề có căn bản nào về nấu ăn và luôn cần tôi đứng bên cạnh chỉ dẫn. Dần dần thành thói quen, mỗi lần đến tiết học anh lại nhẹ nhàng tiến đến đứng bên cạnh tôi.

Kỳ lạ thay, tôi lại mê mẫn cái mùi hương trên cơ thể anh đến vậy. Tôi thường len lén mở máy hút mùi lên từ sớm để khi nấu ăn cùng nhau thì mùi khói thức ăn không thể át đi mùi hương đó. Giống như lúc này, khi anh áp sát vào người tôi càng lúc càng gần hơn. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng từng hơi thở của anh.

Đột nhiên, mọi thứ bất ngờ tối sầm lại trước mắt khiến tôi giật thót. Làn hơi đó lại nhẹ nhàng phả lên tai tôi làm cả người tôi nóng ran: “Cúp điện rồi!”

Bàn tay anh mơn trớn lên cổ tôi rồi nhẹ nhàng chạy dọc theo sóng lưng. Hơi nóng từ những ngón tay anh truyền qua lớp vải mỏng của chiếc đầm hoa, khiến cho các giác quan của tôi dường như tan chảy theo từng chuyển động nhẹ nhàng ấy. Tôi cố gắng mấp máy đôi môi nhưng chỉ có thể phát ra từng hơi thở ngắt quãng.

Tôi và anh bắt đầu tìm hiểu nhau từ hai tháng trước, mới đó mà lớp học nấu ăn đã kéo dài được nửa năm. Dù từng lập gia đình, nhưng suy cho cùng tôi vẫn chỉ là một đứa con gái mới đôi mươi, sự tử tế và chân thành của người đàn ông này đã khiến cho tôi phải thổn thức. Cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng đôi lúc thứ tôi cần chỉ là một người ở bên cạnh. Theo những gì anh chia sẻ, tôi biết anh vẫn còn độc thân và đang là giảng viên đại học. Tôi không giấu anh về quá khứ của mình, anh cũng cảm thông và luôn ủng hộ những quyết định của tôi. Nhưng sâu trong thâm tâm, tôi vẫn luôn cảm thấy rụt rè, e ngại mỗi khi nghĩ đến lời dèm pha của láng giềng xung quanh. Tôi đã từng nghĩ mối quan hệ của chúng tôi sẽ không thể có tương lai.

“Em chẳng bao giờ thắc mắc tại sao anh lại học nấu ăn à?”

Trong bóng tối, giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Anh không để tôi nói thêm lời nào, nhanh chóng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nhờ chút ánh sáng còn lại từ hệ thống đèn led được cài đặt dưới tủ bếp, tôi có thể loáng thoáng nhìn ra vẻ mặt anh lúc này. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt điển trai lại pha lẫn vẻ tinh nghịch, khiến tôi phải hoài nghi.

“Em không nhớ anh đã từng là giáo viên cấp ba của em à?”

Anh vòng tay ôm lấy eo tôi vuốt ve, sau đó đột ngột tách hai bắp đùi ra để ép đôi cơ thể hòa vào làm một. Hai chúng tôi siết chặt nhau đến mức tôi có thể cảm nhận được lồng ngực anh đang chuyển động theo từng hơi thở. Hóa ra từ lâu anh đã luôn dõi theo tôi và cố tình đăng ký khóa học nấu ăn mong rằng tôi sẽ nhận ra, nhưng không, tôi thật ngu ngốc. Có lẽ hình ảnh chàng thầy giáo cấp ba ấy đã vì chuyện mẹ tôi mất mà trở nên lu mờ trong tâm quá khứ của tôi. Khoảng thời gian ấy quá mức tăm tối, khiến tôi chẳng còn sức lực để nghĩ đến những chuyện khác.

Đôi môi mềm mại của anh rời khỏi môi tôi, sau đó là một loạt nụ hôn khác lên mắt, mũi, trán, hơi thở ấm áp của anh đang bao bọc lấy cơ thể tôi khiến tôi khao khát anh hơn tất thảy. Cả người tôi mềm nhũn. Tôi ngã vào lòng anh như một con mèo nhỏ không chút kháng cự, cơ thể tôi run lên dưới những cái ve vuốt dịu dàng.

Anh đột ngột đẩy tôi ra, hai bàn tay anh lướt trên phần eo rồi kéo dọc theo hai bắp đùi. Tôi còn chưa hết bàng hoàng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, lúc này tôi chỉ sợ mất anh hơn bất cứ thứ gì. Anh chậm rãi hạ người xuống, đôi mắt vẫn không rời khỏi tôi, như anh biết tôi đang sợ hãi, sợ mất anh. Hai bắp đùi tôi co thắt dưới hơi thở của anh, một cảm giác sung sướng lan tỏa khắp cơ thể khi anh bắt đầu làm điều đó.

 “Chúng ta “ấy” nhau em nhé…chúng ta…”

Tôi đang đê mê và đắm chìm trong những xúc cảm tuyệt vời mà anh mang đến. Chất giọng ấm áp của anh vọng lên giữa hai chân của tôi, trong ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào, tôi chỉ biết đôi mắt mình đang nhòe đi vì nước mắt. Gương mặt tôi nóng ran, tôi không thể ngăn được hơi thở của mình ngày càng dồn dập, đó chẳng phải là cảm giác tuyệt vời nhất khi hai người yêu nhau hay sao?

Ánh sáng đèn điện bỗng nhiên trở lại bất ngờ như cách mà chúng biến mất. Âm thanh của các trang thiết bị khởi động lại, tiếng bếp từ đang ninh nồi nước dùng kêu lên ‘tít tít’ giống như nhịp tim tôi lúc này. Anh đang ngồi dưới chân tôi, trên tay cầm một chiếc nhẫn và nụ cười rạng rỡ ấy luôn túc trực trên môi. Anh ngại ngùng nói tiếp:

“Làm vợ anh nhé!”

Tôi đã lao đến ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt mình và không ngừng nói với anh rằng tôi đồng ý, rằng tôi chưa từng hạnh phúc đến như thế trong đời. Thật sự, tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc cầu hôn lãng mạn trong căn bếp – nơi chúng tôi đã cùng trải qua những cung bậc cảm xúc tuyệt vời nhất trong tình yêu.

S-housing Tự Truyện

[XEM THÊM] Mẹ Chồng “Hốt Hoảng” Con Dâu Làm Tình…Làm Tội Trong Nhà Bếp